Tôi đã mua 3-4 bịch trái cây, đậu phộng nhưng nếu họ nài nỉ, tôi cầm lòng không được nên sẽ mua tiếp để ủng hộ.

Nhiều lần đi ăn ốc, đi nhậu với bạn bè, tôi đều bị một số người bán trái cây, bánh tráng nướng, đậu phộng luộc, trứng cút luộc... mời mua. Giá mỗi phần từ 20-30 nghìn đồng.

Có hôm đi ăn với bạn, tôi mua giúp cho bốn người, số tiền cũng ngoài trăm ngàn trong khi tiền chia ra chỉ hơn hai trăm nghìn. Mà khổ nỗi, những món này nhâm nhi mỗi người một ít, chứ không ăn hết vì ăn ốc, uống bia và ăn thức ăn đã no mất rồi. Thế là tôi lại đem về bỏ tủ lạnh.

Có lần tôi đã mua giúp cho nhiều người, nhưng vẫn bị nài nỉ mua tiếp, cầm lòng không được, thế là lại mua thôi. Bạn tôi thấy vậy thì bảo tôi "đừng để ý đến họ". Thế là mấy lần sau, hễ có người tới nài mua, là tôi vẫn tiếp tục nói chuyện với bạn, không dám nhìn họ. Họ vẫn mời, thậm chí có người đứng im một lúc mới bỏ đi.

Làm như thế, tôi thấy mình sao tệ quá. Một lời từ chối cũng không dám nói, vì nếu nói, tôi bị họ nài nỉ tiếp và cầm lòng không được, tôi sẽ mua ủng hộ tiếp.

Không biết các bạn có gặp trường hợp như tôi kể không? Và cách xử lý thế nào để họ không tổn thương?

*Theo bạn, tác giả nên ứng xử thế nào trước tình huống này?

Quân