Có những điều, không vì bất kỳ thứ gì để mà biết. Chỉ vì thương mà biết.
Cả nhà đồng hành cùng nhau, chạy bộ thật vui - Ảnh: Q.ĐỊNH
1. Sáng thứ hai, chị vội vàng dậy để đến công sở. Đầu tuần đủ thứ việc gấp đang chờ. Thay đồ xong, chị tiến đến tủ giày ở thềm nhà, chợt nhớ hôm chiều thứ sáu tuần trước trời mưa, trượt chân, đôi giày bật gót.
"Chắc phải thay bộ đồ khác vì váy này chỉ hợp với giày đó thôi, giày đó hỏng mất rồi". Chị lẩm nhẩm trong đầu. Nhưng không.
Cặp vợ chồng già 55 năm vun vén yêu thươngĐỌC NGAY
Đôi giày bung gót đã được sửa tự lúc nào, nó được đặt ngay ngắn trên kệ. Chị mỉm cười, vui trong bụng. Anh là vậy. Lầm lầm lì lì, "khó ưa", nhưng cứ chăm sóc chị từng li từng tí, cứ khiến chị vui với những niềm vui đơn sơ mà đầy rung động.
Chiều đi làm về, thấy anh đang lui cui thay drap giường, chị hỏi: "Sao anh biết giày em bung gót mà sửa, hay vậy?".
Anh chỉ cười, chẳng trả lời, tiếp tục thay drap giường. Thay xong, anh nhẹ nhàng: "Hôm nay mẹ cấp quota cho ba đi ngồi với anh em chút, cũng cả tuần chưa nhậu mà". Tất nhiên, chị mỉm cười đồng ý.
Chị hiểu, lý do chồng phải tranh thủ thay một bộ drap sạch sẽ trước khi đi nhậu là vì anh hiểu rằng chị rất thích nằm trên cái giường có bộ drap dùng không quá ba ngày.
Cứ đến ngày thứ ba, anh lại tự động thay cho chị. Anh cũng chu đáo, thay drap trước khi đi vì lường được việc mình nhậu về trễ, vợ có thể ngủ trước.
Có lần, nói chuyện với bạn bè, đến tiết mục "mỗi người kể về ông ấy", chị kể chuyện ổng biết quan sát lắm, biết chiều lắm. Ổng thay drap, tự động sửa giày và những việc nhỏ nhặt mà "chỉ ông chồng nào quan tâm vợ thật sự mới biết". Kể xong về anh, chị còn nói "đó, yêu ổng có nhiêu đó".
2. Hôm nay sinh nhật anh. Chị về hơi trễ. Đậu xe, chị lụi hụi xách một túi to vào nhà. "Em có quà cho anh đây, đảm bảo anh sẽ rất thích nha". Chị nheo mắt tinh tướng. Anh mở hộp quà ra, quả là món anh rất thích, đúng ý, hợp gu.
Đó là một đôi giày Tây nâu sẫm kiểu Brogues, họa tiết cổ điển nhưng rất sành điệu. Nó có cỡ 42, vừa bàn chân của anh.
Anh ra chừng xúc động và còn ngạc nhiên: "Em giỏi đó. Sao em biết anh thích kiểu giày này?". Chị tỏ vẻ bí hiểm: "Em lạ gì anh. Anh thích kính mát, đồng hồ và giày Tây. Em còn nhớ, anh từng nói, nhìn vào đôi giày Tây người đó mang, đoán được văn hóa, tính cách, đẳng cấp, gu thẩm mỹ của người đó".
Em còn biết giày Tây nam có đến 12 loại cơ bản. Anh thích nhất là kiểu này. "Phục em thật. Nhưng sao em biết hay vậy?". Chị chỉ mỉm cười, bỏ lửng câu hỏi của chồng.
3. Anh chị đến nhà người bạn thân ăn tối. Mỗi người nhấm nháp một chút rượu, ăn uống vui vẻ cùng nhau. Đến giữa tiệc, mọi người đang rôm rả trò chuyện, anh bỗng đứng lên, vào bếp gọt trái cây mang ra.
Anh nháy mắt: "Mọi người thông cảm, đến lúc này thì trái cây phải xuất hiện thôi". Đôi vợ chồng gia chủ ngạc nhiên, tiệc mới quá nửa thời gian đã đưa trái cây ra là sao? Thường thì tiệc tàn mới đưa trái cây ra tráng miệng chứ?
Chừng hiểu được thắc mắc của gia chủ, anh gãi đầu, giải thích: "Bà nhà tôi là vậy, ăn tiệc đến khoảng hai phần ba thời gian là thèm ăn trái cây rồi, ăn trái cây xong lại có thể ăn đồ mặn tiếp".
Anh ra chiều áy náy một chút vì chiều cái sở thích hơi trái khoáy của vợ. Nhưng đó là một cử chỉ đáng yêu nên vợ chồng gia chủ vui vẻ chấp nhận.
Khỏi phải nói cũng biết, vợ anh xúc động và vui thế nào.
4. Đời thường, dễ gặp chuyện phổ biến như thế này. Anh bảo rằng anh thương cô ấy nhiều lắm. Ngày nào anh cũng nói "anh yêu em". Vậy anh có biết bàn chân cô ấy mang đôi giày size bao nhiêu không?
Đó là đôi bàn chân nhỏ xíu khiến việc chọn giày rất khó khăn, nó có size 35 - size giày của em bé gái. Đó là size 40 - size giày của đàn ông. Hay size 37.5- size giày mà nếu mang 37 thì đau chân, mang 38 dễ bị tuột gót?
Anh bảo rằng anh thương cô ấy, vậy anh có biết khi mặc chiếc váy, cô ấy lộ khuyết điểm chỗ nào không? Cánh tay mập mạp cần che? Bụng đẫy đà cần khuất? Khuôn ngực không đẹp cần chắn một cách duyên dáng? Anh bảo rằng anh thương cô ấy. Vậy anh có biết cô ấy sẽ bị dị ứng với chất gì trong món ăn không?
Anh bảo rằng anh thương cô ấy. Vậy anh có biết cô ấy thích loài hoa gì không? Anh bảo thương cô ấy. Vậy anh có biết ngày khó chịu của cô ấy không?
Em bảo rằng em thương anh ấy. Vậy em có biết size giày của anh ấy không? Nếu em đi mua một đôi giày mới để tặng anh ấy, em có biết chính xác size? 38 bé nhỏ, 41 trung bình hay 44 ngoại cỡ?
Em bảo thương anh ấy. Vậy em có biết size quần của anh ấy không? Em đã bao giờ mua cho anh ấy một chiếc quần đúng size ở thời điểm hiện tại của vòng bụng anh ấy? Đúng kiểu anh ấy thích? Đúng chất liệu khiến anh ấy cảm thấy thoải mái?
Em bảo thương anh ấy. Em có nhận ra lúc anh ấy buồn dù anh ấy đang cười không?
Nếu anh thật sự thương một người, gót giày cô ấy bị bung, anh cũng biết. Nếu em thật sự thương một người, anh ấy ngủ dậy trễ hơn 5 phút, em cũng nhận ra.
Hơn bất cứ điều gì trên cuộc đời này, kể cả tiền, biểu hiện cao nhất của tình yêu luôn là quan sát, lắng nghe, nhận thấy, thấu hiểu từng chi tiết nhỏ nhất.
5. Anh chị ở câu chuyện trên cũng trải qua sóng gió hôn nhân như nhiều đôi vợ chồng khác. Cũng có lúc "bát đũa xô nhau" đến mức tưởng chừng như không thể cứu vãn. Nhưng sau cơn mưa, trời lại sáng. Bởi điều quan trọng, liên tục và xuyên suốt để họ giữ nhau, vẫn ở cạnh nhau qua 32 năm chung sống là hiểu nhau, chiều nhau từ những điều nhỏ nhất.
6. Nhiều người bảo, mấy cái chuyện chi tiết, vụn vặt trong chăm sóc nhau như vậy, ai cũng phải lo việc lớn, ai hơi đâu để ý mà biết. Câu trả lời, rất đơn giản: vì thương mà biết.
Mấy chuyện vụn vặt vì sao quan trọng?
Có ai đó từng nói, yêu nhau thì cặp đôi nào chẳng có. Họ đều xuất phát từ tình yêu mới quyết định về chung một mái nhà đấy thôi. Nhưng có những đôi, khi rạn nứt tình cảm, muốn chia tay, cảm thấy không có gì phải tiếc nuối, họ chia tay thật.
Nhưng cũng có đôi, muốn chia tay nhưng có quá nhiều điều tưởng chừng như vụn vặt mà lại rất quan trọng đối với họ, vì họ yêu thương nhau từng li từng tí nên họ không thể từ bỏ. Mối quan hệ được duy trì, tình cảm trở lại.
Đăng thảo luận